DÙNG 3 CÂY CHỔI ĐỂ TÌM HẠNH PHÚC



Có ba cây chổi này trong tay, cuộc đời bạn bảo đảm sẽ được quét sáng. 


Cây chổi thứ nhất

Có một thanh niên trẻ tuổi sau khi trải qua liên tiếp những thất bại về tình yêu và sự nghiệp, trong lòng cảm thấy rất chán nản và rầu rĩ. Áp lực kéo dài, anh ta cảm thấy cuộc sống không còn tia hy vọng nào, toàn là một màu đen ảm đạm. Thế rồi, một hôm anh ta nghe được có người nói rằng trên núi có một vị hòa thượng có thể giúp mọi người giải trừ hết thảy những phiền não và đau khổ. 

ĐẾN MỘT LÚC, CHÚNG TA CẢM NHẬN ĐƯỢC ....

 

Đến một lúc, chúng ta bỗng thông hiểu tất cả mọi quy luật của đất trời rằng không có gì là trường tồn bất biến, ngược lại chính nhờ sự biến đổi ấy mà chúng ta có những điều mới mẻ tinh khôi.


Đến một lúc, mọi giông tố mịt mùng không che nổi sự bừng sáng của con tim và mọi khổ đau buồn tủi không đánh gục được niềm lạc quan tiềm ẩn trong một tinh thần.


Chúng ta sống quá lâu trong thành kiến và định kiến hẹp hòi cùng với lòng kiêu mạn đứng chen chân trong một ngôi nhà bản ngã; đến một lúc, chúng ta cần phải bước ra khỏi cửa để được ngắm nhìn toàn bộ sự mênh mông và bát ngát của đất trời.

THẰNG ĂN CẮP





Ở một làng nọ bên Ấn Độ, có một thương gia nghèo. Ðời sống khó khăn, nạn cường hào ác bá quá đỗi lộng hành khiến bác ta sống không nổi, phải bỏ đi một xứ xa sinh sống. Sống nơi đất khách quê người lâu ngày, lòng riêng vẫn tủi. Lại thêm tuổi đà xế bóng, tính ganh đua, lòng ham muốn cũng mỏi mòn. Một hôm chạnh nhớ cố hương, bác quyết định trở về. Bán hết tài sản lấy tiền mua vàng, gói vào một túi vải giấu trong túi hành lý khoác vai, bác lên đường về quê hương.

NGÀY ĐÁNG SỐNG



Đó không phải quá khứ, bởi ngày hôm qua chỉ là những giấc mộng hão huyền và ngày mai là những ảo vọng xa xôi.
Vậy ta chỉ còn duy nhất một ngày để sống và đáng sống. Đó là ngày hôm nay, ngay giờ phút này.

Trước khi viết ra những dòng này tôi cũng giống bạn, thường thở dài và ôm nhiều nỗi sầu. Nhiều thời gian trong ngày tôi dành ra để tiếc nuối thời quá vãng cùng bài ca “giá như”.

CHUYỆN NGƯỜI TRỞ VỀ TỪ NGỤC TÙ






Tôi bước vào quán và gọi cho mình một tô phở bò. Quán ồn ào giữa cái nắng oi bức của một ngày giữa tháng 7 năm 2014. Tiếng quạt điện chạy vù vù, tiếng thực khách cười nói râm ran, tiếng nhân viên phục vụ hò nhau í éo, tiếng bát đũa chạm vào nhau lanh canh… tạo nên thứ âm thanh ồn ã.

BẢY CÂU NÓI KỲ DIỆU



1. Không quan trọng quá khứ bạn khắc nghiệt thế nào, bạn luôn luôn có thể bắt đầu lại. ~ Đức Phật.

2. Đôi lúc bạn đối mặt với khó khăn không phải vì bạn làm điều gì đó sai mà bởi vì bạn đang đi đúng hướng.

ĐỪNG NÊN VỘI TRÁCH NGƯỜI




Một con tàu du lịch gặp nạn trên biển, trên tàu có một đôi vợ chồng rất khó khăn mới lên đến trước mũi thuyền cấp cứu, trên thuyền cứu cấp đó chỉ còn thừa duy nhất 1 chỗ ngồi. Lúc này, người đàn ông để vợ mình ở lại, còn bản thân nhảy lên chiếc thuyền đó

VÔ THƯỜNG CỦA ĐỜI NGƯỜI



“Vô thường” trong cuộc sống:
Cuộc sống là thế đấy, đừng than trách tự làm khổ mình, làm khổ mọi người. Chân lý của Đạo, đó chính là sự sung sướng và hạnh phúc trong cuộc đời tùy thuộc vào sự thưởng thức nó ra sao. 

CÂU CHUYỆN VỀ ĐỒNG TIỀN LẺ




Đây là câu chuyện có thật do chính người trong truyện thuật lại. Ông là một giáo viên người Anh. Mỗi khi kể, ông thường không cầm được nước mắt, xúc động nghẹn ngào. Ông nói:

CHIẾC NHẪN RƠI: Ở HIỀN GẶP LÀNH, CHUYỆN CÓ THẬT





Một ngày nọ, ông Billy Ray Harris – một người lang thang 55 tuổi, ăn xin tại đầu đường Kansas (năm 1861 được công nhận là tiểu bang 34 thuộc miền Trung nước Mỹ). Một cô gái tên Sarah Darling đi ngang qua, cho vào trong chén của ông một ít tiền, nhưng cô không chú ý rằng chiếc nhẫn trên tay cũng vô tình rơi vào chén.

HÃY BÌNH TÂM ....

HÃY BÌNH TÂM TRƯỚC BIẾN CỐ XẢY RA..!

Một vị thương gia lập nghiệp từ tay trắng, sau kiếm được rất nhiều tiền nhưng vì buôn bán trong thời kinh tế không ổn định, khiến anh ta trở nên phá sản, nợ nần chồng chất. Nghĩ mãi không tìm ra cách giải quyết, anh ta bèn ra bờ sông định tự tử.

CON HÃY ĐỂ DÀNH PHÒNG KHI ĐAU ỐM

Chồng mất sớm, bà ở vậy nuôi con được 25 năm. Lúc đứa con gái lớn khôn thành danh ở Mỹ, tháng nào cũng gửi về cho bà một lá thư và 200$ tiêu xài.

Hết xuân này đến xuân kia, cô con gái luôn viện cớ này cớ nọ, không chịu về thăm người mẹ thương yêu. Khi người mẹ mất, cô về làm đám tang rất to nhưng tuyệt nhiên cô không rơi một giọt nước mắt.

HAI ANH EM

Có hai anh em nhà nọ cùng làm việc trên một nông trại của gia đình. Người anh đã lập gia đình, còn người em vẫn còn độc thân. Mỗi khi kết thúc một ngày làm việc mệt nhọc, hai anh em lại chia đều những gì mình đã làm được trong ngày, cả phần lúa gạo cũng như lợi nhuận.

Một ngày nọ, người em bỗng nghĩ thầm trong bụng: “Thật không công bằng khi chia đôi mọi thứ với anh. Mình chỉ có một thân một mình, có cần gì nhiều đâu cơ chứ!”. Nghĩ thế, nên từ đó trở đi, cứ mỗi tối, anh lại lấy bớt phần thóc của mình, băng qua cánh đồng nhỏ giữa hai nhà và đổ vào kho thóc của người anh.