HÃY BÌNH TÂM ....

HÃY BÌNH TÂM TRƯỚC BIẾN CỐ XẢY RA..!

Một vị thương gia lập nghiệp từ tay trắng, sau kiếm được rất nhiều tiền nhưng vì buôn bán trong thời kinh tế không ổn định, khiến anh ta trở nên phá sản, nợ nần chồng chất. Nghĩ mãi không tìm ra cách giải quyết, anh ta bèn ra bờ sông định tự tử.

Vào lúc canh ba một đêm nọ, anh ta đến trước bờ sông, bỗng nhiên nhìn thấy một thiếu nữ đang ngồi khóc thảm thiết, anh bèn đến hỏi cô gái:
- Có chuyện gì mà đêm hôm khuya khoắt cô ngồi khóc một mình ở đây?
Cô gái buồn bã nói:
- Tôi bị người yêu ruồng bỏ, tôi không muốn sống nữa, bởi vì không có anh ấy tôi không sống nổi.
Vị thương gia vừa nghe xong lập tức nói:
- Ồ! Lạ nhỉ, sao lúc chưa có bạn trai, cô có thể tự sống được.
Cô gái vừa nghe xong liền bừng tỉnh và bỏ ngay ý định tự tử.
Ngay lúc đó vị thương gia nọ cũng chợt nhận ra rằng: Khi chưa giàu có ta vẫn sống bình thường, ta cũng tay trắng làm nên mà!
Lúc đó cô gái quay sang hỏi vị thương gia:
- Đêm hôm lạnh lẽo như vậy, anh ra đây để làm gì?
Vị thương gia ậm ừ trả lời:
- Ừ… đâu có làm gì, chỉ là tản bộ chút vậy thôi.
Thì ra, dù đã mất tất cả nhưng thực sự cũng chỉ bằng lúc ta chưa có mà thôi. Đây là một nhận thức lớn! Ai thấy được điều này là có trí tuệ. Khổ đau, vật vã, thù hận thậm chí quyên sinh khi mất mát xảy ra, xét cho cùng cũng chỉ thiệt cho mình vì trước đây ta vốn có gì đâu!
Người con gái trong câu chuyện trên khi mất người yêu nghĩ rằng không có người yêu thì không sống nổi, chợt thấy rõ rằng trước khi chưa gặp “kẻ phản bội” kia thì ta vẫn sống vui, liền lập tức đổi ý không trầm mình xuống sông nữa. Người thương gia trắng tay cũng đổi ý khi ngộ ra rằng trước đây ta cũng từ tay trắng mà lên. Bây giờ trắng tay nhưng cũng chỉ bằng ngày xưa chứ chưa mất mát tí gì.
Con người sinh ra đời với hai bàn tay trắng và dù thành công hay thất bại thì cũng trở về cát bụi với hai bàn tay không, vậy thì sá gì với được mất, có không, vì vô thường thay đổi vốn là bản chất của cuộc đời này. Chúng ta hãy quán chiếu thật sâu sắc vào sự chuyển biến vô thường của cuộc đời để sống bình thường trước mọi biến động có thể xảy đến với ta bất cứ lúc nào.
HÃY QUÊN & HÃY THA THỨ
Hãy thôi mang những oán giận trong lòng. Bất kỳ ai trong chúng ta cũng có thể bị tổn thương bất kỳ lúc nào, nhưng nếu bạn thấy quá khó khăn để quên đi và tha thứ thì một ngày nào đó sự uất giận và phẫn nộ sẽ làm bạn ngã quỵ.
Đừng để quá khứ ôm chầm lấy bạn. Bạn sẽ có được tự tại nếu quên được và tha thứ được, hãy để quá khứ ở yên đó, nhìn về tương lai với niềm tin và hy vọng để xây dựng một ngày mai tươi sáng hơn.
Nhiều người không giữ được bình tĩnh và không thể kiểm soát được mình khi có ai đó phê bình hay chỉ trích. Dù là bị người khác chỉ trích hay tán dương, cũng cố gắng học hỏi điều gì đó từ lời chỉ trích, tán dương ấy.
Hãy lắng nghe và biến những lời đó thành điều có ích cho bản thân mình và xem đó như là một sự phản hồi của ai đó về mình, để hoàn thiện bản thân tốt hơn.
Những người Hạnh Phúc không bao giờ nuôi dưỡng thù hận và không bao giờ trả đũa hay trả thù ai. Vì họ biết rõ rằng điều đó không thể làm cho họ hạnh phúc.
Có thể bạn từng bị tổn thương sâu sắc, nhưng đừng vì thế mà tự hủy hoại tương lai của mình. Vì khi trả thù, bạn sẽ không bao giờ có thể thoát khỏi mặc cảm tội lỗi và tội lỗi mình gây ra.
Dầu bạn có thể thỏa mãn khi trả thù ai đó, nhưng đó chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi, còn ký ức về hành vi trả thù của bạn sẽ theo bạn đến suốt cuộc đời và điều đó cho thấy bạn chẳng khác gì người đã từng làm tổn thương bạn. Vì thế, hãy quên, hãy tha thứ và tiến về phía trước. ( Sưu tầm)