Vào
một buổi tối sau khi đã làm việc khá muộn, tôi cảm thấy hơi đói nên đã
rẽ vào một quán ăn bên cạnh vỉa hè và gọi một tô mì bò.
Khi tôi đang ăn,
bất ngờ có một cậu bé tầm 7 hay 8 tuổi gì đó đứng trước mặt tôi, quần
áo cậu rách rưới bẩn thỉu, tóc cậu bé rối bù nhưng cậu lại có đôi mắt
sáng, cậu bé nói:
- Cô cho cháu xin chỗ mì còn lại kia được không ạ?
Vừa
nói cậu bé chỉ tay vào tô mì của tôi. Thấy cậu bé có vẻ rất tội nghiệp,
tôi cũng không còn hứng thú để ăn tiếp nữa nên tôi vui vẻ đồng ý.
- Ừ, cháu ăn đi. Chắc đói lắm rồi hả?
Cậu
bé vội nói cảm ơn tôi rồi bưng bát chạy về phía góc tường gần đó trước
sự ngơ ngác của tôi, tôi không hiểu cậu bé đem bát mì đến đó để làm gì.
Tôi rút tiền để trả tiền cho cô chủ quán định ra về, nhưng vì tò mò nên
tôi đi theo cậu bé.
Dưới
ánh đèn mờ mờ, tôi nhận ra một người phụ nữ với khuôn mặt yếu ớt, chị
nằm tựa lưng vào tường, bên cạnh là cậu bé, cậu đang đút từng chút mì
cho người phụ nữ ấy. Cậu bé nhận ra sự xuất hiện của tôi, đôi mắt của
cậu cụp xuống như biết mình vừa nói dối bị tôi phát hiện. Người phụ nữ
chưa kịp nói gì thì cậu bé liền
nói:
- Mẹ ơi! Đây là cô lúc nãy cho con bát mì đó ạ.
Người phụ nữ cố gượng dậy để nói cảm ơn tôi:
- Cô tốt bụng quá! Mẹ con tôi không biết phải nói cảm ơn cô ra sao...
- Đêm khuya thế này sao hai mẹ con chị không về nhà mà lại ở đây?
Chị ta ôm cậu bé vào lòng rồi kể:
-
Hai mẹ con tôi dắt díu nhau ra thành phố để kiếm sống không quen biết
ai, lại chẳng có vốn nên người ta thuê gì thì làm nấy. Chúng tôi kiếm
chút tiền để sống qua ngày. Hôm
nay tôi chẳng làm gì được vì bất ngờ đổ bệnh, có lẽ tối nay hai mẹ con
tôi ở tạm đây rồi ngày mai tính tiếp cô à.
Tôi
thấy trời đã tối mà chị và cậu con trai vẫn chưa có cái để ăn. Tôi liền
chạy lại tiệm bách hóa gần đấy mua một ít bánh trái thực phẩm cho hai
mẹ con để hai mẹ con có thể qua được cơn đói tối nay.
Tôi
ngồi trò chuyện với họ trong một chốc lát rồi cũng phải vội vã ra về vì
trời đã bắt đầu về khuya. Tôi về đến nhà khi đồng hồ đã điểm 12h đêm,
mệt mỏi, tôi buông mình xuống giường định ngủ thì bỗng giật mình nhớ ra
chiếc túi xách của tôi trong lúc trò chuyện với hai mẹ con tôi đã đặt nó
sang một bên, sau
đó vì vội vã trở về nên tôi quên béng đi mất. Trong đó cũng chỉ có vài
trăm ngàn và mấy thứ son phấn chẳng đáng là bao nhiêu tiền, mà giờ có
đến thì chắc gì hai mẹ con họ đã trả lại cho tôi? Nghĩ vậy nên tôi không
đi nữa, tôi ngao ngán nằm ngủ và không quên buông một câu: " Đúng là
làm phúc phải tội."
Sáng
hôm sau tôi bị đánh thức bởi tiếng chuông cửa. Khi cánh cửa dần hé mở,
đứng trước mặt tôi là một cậu bé, đó chính là cậu bé tối hôm qua mà tôi
đã gặp. Trên tay của cậu còn cầm chiếc túi xách của tôi. Cậu bé dùng hai
bàn tay đưa chiếc túi cho tôi đầy lễ phép:
- Túi của cô đây ạ. Tối hôm qua cô để quên chỗ hai mẹ con
cháu.
Nói rồi cậu bé có chút ngập ngừng:
- Cháu có trót mở túi của cô nhưng cháu không lấy gì cả. Cháu chỉ muốn xem có địa chỉ của cô hay không thôi ạ.
Nhìn vẻ luống cuống của cậu bé làm tôi phì cười. Vô cùng xúc động trước hành động của cậu bé, tôi liền nói:
- Cám ơn cháu rất nhiều, rất may là cháu đã mang chiếc túi này lại cho cô.
Rồi
cậu bé nhảy chân sáo đi xa dần tầm mắt của tôi, tôi thấy không cần phải
kiểm tra lại chiếc túi vì tôi tin tưởng hai mẹ con cậu bé không lấy đi
thứ gì
của tôi. Ngược lại, họ đã tặng thêm cho tôi một món quà, đó chính là
tính trung thực và lòng tin. Bắt đầu một ngày mới với niềm tin đang nhen
nhóm trong lòng, tôi cảm nhận được hạnh phúc ngay cả trong những điều
nhỏ nhoi nhất.
(ST)