CHUYỆN NGƯỜI TRỞ VỀ TỪ NGỤC TÙ






Tôi bước vào quán và gọi cho mình một tô phở bò. Quán ồn ào giữa cái nắng oi bức của một ngày giữa tháng 7 năm 2014. Tiếng quạt điện chạy vù vù, tiếng thực khách cười nói râm ran, tiếng nhân viên phục vụ hò nhau í éo, tiếng bát đũa chạm vào nhau lanh canh… tạo nên thứ âm thanh ồn ã.
Hơi nóng mùa hè dường như tan dần từ cửa quán và hết hẳn ở bàn ăn. Tôi khoan khoái đặt chiếc ba lô xuống sau quãng đường dài gần 100km bằng xe máy và hành trình hãy còn tiếp tục.
Chưa đầy 3 phút sau, bát phở bốc khói nghi ngút với hương thơm ngào ngạt, màu sắc hấp dẫn của phở, của thịt, của rau đặt trước mặt tôi kèm một cốc trà xanh mát lành. Đang chăm chú thưởng thức hương vị của bữa trưa, tôi bỗng nghe thấy trong khu bếp có tiếng hai người phụ nữ thì thầm trò chuyện.
- Xin cơm à?
- Không, chỉ xin cháy thôi.
- Nhỡ xe hay giả bộ xin ăn thôi nhỉ?
- Úi dào, đầy người khỏe mạnh còn lăn lê như tật nguyền kia kìa, cứ là chả tin ai được.
Tôi đưa mắt nhìn người đàn ông đang khúm núm ngoài vỉa hè. Ông chừng hơn 50 tuổi, thân hình gầy ốm nhưng không quá khắc khổ. Làn da rám nắng trong bộ quần áo đã cũ sờn bắt đầu túa mồ hôi trong cái nóng đặc quánh của mùa hè. Gương mặt ông hiền lành, cúi gằm xuống đất, hai tay nắm chặt nhau và không hề động đến bất cứ vật gì trên bàn, dù tôi biết chắc ông đang khát nước. Đây hẳn là một lão nông dân giữa đường nhỡ tàu, nhỡ xe chứ chẳng thể là người bất lương được?
Bà chủ quán ra hiệu cho ông vào trong nhà ngồi. Ông rón rén ngồi xuống ghế. Một bát phở đặt trước mặt ông nóng hổi nhưng là… bát phở không thịt. Ông cẩn trọng đưa hai tay đỡ lấy, ánh mắt rưng rưng nhìn chủ quán biết ơn. Ông ăn từng miếng ngon lành, vội vã khiến cho tôi có cảm giác đây là bữa ăn ngon nhất mà ông từng có.
Tôi mỉm cười an lòng với bà chủ quán trước khi trả tiền. Dù là một bát phở không thịt nhưng cũng giúp một người qua bữa trưa hôm nay. Tôi muốn gửi ông chút tiền làm lộ phí nên hỏi thăm ông trước khi lên đường.
- Chú ở đâu đến? Chú bị nhỡ xe hay sao mà đi một mình đến đây?
Người đàn ông im lặng bắt đầu lắp bắp, không thành lời.
Chắc chú ra thăm họ hàng rồi? - Tôi hỏi tiếp.
Ông nhìn tôi, nhìn mọi người xung quanh rồi cúi xuống nói từng chữ run rẩy
- Em… em… đi tù 7 năm mới về.
...
Dường như không chỉ tôi mà tất cả mọi người trong quán đều tỏ vẻ ngỡ ngàng trước câu chuyện của người đàn ông kỳ lạ. Tôi được biết nhà ông ở làng này nhưng ông đã bỏ đi biệt xứ nhiều năm nay và trở về sau 7 năm ở tù.
Ông không còn người thân hoặc có thể họ không còn nhận ông nữa. Hai tiếng “ĐI TÙ” cứ vọng đi vọng lại bên tai tôi, vừa rõ ràng rành rọt, vừa trần trụi đến chua chát, vừa đáng thương đến xót xa. Sao ông không nói bất kỳ lý do nào khiến người khác không cảm thấy sợ hãi hay kỳ thị. Dù người ta nghĩ mình bị lừa vẫn có thể cho ông một bát phở cơ mà.
Tôi không hỏi ông lý do ông phải lâm vào chốn tù tội nhưng tôi cảm nhận được sự lương thiện vẫn còn hiện rõ trong ánh mắt, lời nói kia. Tôi xách ba lô lên và tiến về phía ông:
- Cháu có chút tiền biếu chú. Đây là tấm lòng của cháu, mong chú từ nay sống thật tốt.
Ông nhìn tôi bất động, tay vẫn cầm đũa, tay cầm thìa, những sợi phở trắng ngần vừa đưa ra khỏi bát cũng bất động. Đôi mắt ông đỏ hoe ầng ậc nước. Rồi ông buông tay ôm đầu khóc nức nở. Khoảnh khắc ấy chạm đến trái tim tôi một cảm xúc vô cùng mãnh liệt. Tôi bối rối quá đặt tiền cạnh bát phở của ông và nhanh chóng đi ra ngoài.
Tôi lên xe. Người đàn ông kỳ lạ vẫn ngồi im lặng với bát phở không thịt, với món quà của tôi và những giọt nước mắt. Tôi nghĩ, ông sẽ không thể dùng bữa như cách thông thường nữa mà thực sự đang đón nhận sự đồng cảm, sẻ chia của cộng đồng mà ông mặc cảm tội lỗi trong quá khức không dám đón nhận!
Tôi bật khóc khi thấy lòng hạnh phúc quá đỗi. Hôm đó, tôi đang trên đường đi làm từ thiện nhưng chính ông đã giúp tôi hiểu sâu sắc: bản chất lương thiện của con người có thể được nuôi dưỡng bằng tình thương chân thành. Tôi tin ông sẽ sống tốt!
Berry Phan

(Sưu tầm trên Net)