Một
nhóm sinh viên giờ đã thành đạt trong công việc cùng nhau về thăm thầy
giáo cũ. Cuộc nói chuyện nhanh chóng được chuyển sang những vấn đề trong
cuộc sống và công việc...
Muốn mời những học trò cũ uống cà
phê, ông giáo vào bếp và quay lại với rất nhiều cà phê đựng trong những
chiếc cốc khác nhau: cái bằng sứ, cái bằng nhựa, cái bằng thuỷ tinh, cái
bằng pha lê, một số trông rất đơn giản, số khác lại có vẻ đắt tiền, vài cái được chế tác rất tinh xảo…
Khi tất cả mọi người đều đã cầm cốc cà phê trong tay, ông giáo nhẹ
nhàng lên tiếng: “Không biết các trò có chú ý không, nhưng những chiếc
cốc trông đẹp đẽ, đắt tiền luôn được lựa chọn trước, để lại những cái
trông đơn giản và rẻ tiền.
Mặc dù rất đơn giản và dễ hiểu khi
các trò muốn điều tốt đẹp nhất cho bản thân nhưng đó cũng là nguồn gốc,
nguyên nhân của mọi vấn đề căng thẳng của các trò.
Một điều
chắc chắn rằng cái cốc không phải là thứ quyết định chất lượng của cà
phê đựng bên trong. Một số trường hợp, nó chỉ đơn giản là cái vỏ đắt
tiền hơn và một số khác thậm chí che giấu cái mà nó đang chứa đựng.
Điều các trò thực sự muốn là cà phê chứ không phải cái cốc, nhưng các
trò vẫn có ý thức lựa chọn cái cốc tốt nhất. Sau đó các trò mới để mắt
đến những cái cốc khác.
Cũng như vậy, cuộc sống của chúng ta
là cà phê, công việc, tiền bạc và vị trí xã hội là những cái cốc. Chúng
chẳng qua chỉ bao bọc lấy cuộc sống. Và loại cốc mà trò có không làm nên
cũng như không thay đổi cuộc đời mà trò đang sống…”.
Đôi khi,
chúng ta chỉ quan tâm đến cốc mà quên thưởng thức thứ cà phê ông trời
đã ban tặng cho chúng ta. Người hạnh phúc nhất không phải là người có
những thứ tốt nhất mà là người biết biến những thứ mình đang có thành
thứ tốt nhất.