Ngày xưa Thành Cát Tư Hãn đi đâu cũng mang theo một con chim ưng, một hôm ông đi săn cùng đoàn tùy tùng, nhưng mãi mê săn bắn ông đã lạc vào rừng sâu, con chim ưng rời khỏi tay ông bay đi tìm đường ra nhưng khi trở về thấy Thành Cát Tư Hãn đang hứng nước từ trên khe đá rõ xuống để uống, vì sau nhiều giờ quần thảo trên ngựa dưới sức nóng của buổi chiều hè. Rất lâu mới được nửa cốc nước trong khi Thành Cát Tư Hãn quá khát nước, vừa kê cốc nước vào miệng để uống thì ngay đó chim ưng bay xuống làm rơi chiếc cốc.
Thành Cát Tư Hãn nhặt chiếc cốc lên và một lần nữa đưa vào hứng từng giọt nước, khi cốc nước vừa được một phần hai ông định uống thì chim bay xuống là chiếc cốc rơi đổ nước sạch .
Thành Cát Tư Hãn lắc đầu tức giận nhưng ông vẫn tiếp tục hứng nước lần nữa và lần thứ ba khi ông kê cốc nước lên miệng chưa uống được thì chim ưng bay xuống làm đổ cốc nước.
Thành Cát Tư Hãn tức giận hét lớn: con vật khốn kiếp. Sao ngươi làm đổ nước của Ta, một lần nữa Ta sẽ chém đầu ngươi đó? Lần này khi cốc nước kê vào miệng tay cầm thanh gươm chờ sẵn nhưng chim ưng vẫn lao xuống hất mạnh ly nước. Một lằn gươm sáng vút lên, thanh gươm đã chém trúng con chim đáng thương nằm giãy chết dưới chân chủ nó, rồi im lặng.
Trong lúc Thành Cát Tư Hãn còn đang tức giận nên gằn giọng. - Đồ khốn kiếp, thật xứng đáng với tội láo xược của nhà ngươi. Lần này chiếc cốc rơi xuống vực sâu.
Thành Cát Tư Hãn không thể lấy được nhưng cơn khát vẫn còn, vì thế ông định theo ngược dòng nước chảy để đến con suối nhưng khi đến nơi chỉ là một vũng nước nhỏ và trong vũng nước một con rắn độc đã chết Thành Cát Tư Hãn quên cả cơn khát nước.
Ông hối hận và đau đớn khi nghĩ đến hành động chém chết con chim yêu quý của mình, chỉ vì nó muốn cứu mạng ông. Ông nhìn xác chết con chim và tự nhắc nhở mình đừng bao giờ hành động điều gì trong cơn tức giận.